₫KQXS Kiên Giang
KQXS Kiên Giang-Tô bánh canh sóng sánh giọt nắng mai, vạt khói bung biêng mái nhà lá cũng làm ấm dạ như nét cười của bà. Ngồi giữa chợ, bạn nghe xung quanh những giọng nói rặt miền Tây: “Hổm rài mần ăn được hôn cưng?” – “Có mình ên tui nên bữa đực bữa cái. Thôi mua giùm tui mớ cá gô mới bắt ở dzuông lên đi chế!”. Một anh chàng lưng áo bết bùn nâu ngồi dưới rặng trâm bầu, vành nón lệch không đủ che hết đôi mắt đã tối mất một bên, nhưng đôi tay rắn rỏi thoăn thoắt trên hai rổ cá rô, cá bống phía bên đường. “Chớ dzợ bây đâu mà mình ên?”. Bà già vừa múc bánh canh vào tô đất vừa hỏi vọng sang, giọng khàn đặc. “Hồi nẵm người ta bỏ tui đi mút mùa lệ thủy gòi ngoại ơi!”. Bà già bỗng lặng thinh, vắt cái khăn cũ lau mồ hôi lên vai, khóe miệng nhăn nheo chợt tắt nụ cười thường trực. Bạn nửa tin nửa ngờ, quay lưng lén nhìn anh chàng nọ. Bán xong ký cá rô, anh ngoảnh mặt sang hướng sông hiu hắt nắng, nói một mình: “Chắc là người ta đi tìm đôi mắt khác”.
KQXS Kiên Giang-Tô bánh canh sóng sánh giọt nắng mai, vạt khói bung biêng mái nhà lá cũng làm ấm dạ như nét cười của bà. Ngồi giữa chợ, bạn nghe xung quanh những giọng nói rặt miền Tây: “Hổm rài mần ăn được hôn cưng?” – “Có mình ên tui nên bữa đực bữa cái. Thôi mua giùm tui mớ cá gô mới bắt ở dzuông lên đi chế!”. Một anh chàng lưng áo bết bùn nâu ngồi dưới rặng trâm bầu, vành nón lệch không đủ che hết đôi mắt đã tối mất một bên, nhưng đôi tay rắn rỏi thoăn thoắt trên hai rổ cá rô, cá bống phía bên đường. “Chớ dzợ bây đâu mà mình ên?”. Bà già vừa múc bánh canh vào tô đất vừa hỏi vọng sang, giọng khàn đặc. “Hồi nẵm người ta bỏ tui đi mút mùa lệ thủy gòi ngoại ơi!”. Bà già bỗng lặng thinh, vắt cái khăn cũ lau mồ hôi lên vai, khóe miệng nhăn nheo chợt tắt nụ cười thường trực. Bạn nửa tin nửa ngờ, quay lưng lén nhìn anh chàng nọ. Bán xong ký cá rô, anh ngoảnh mặt sang hướng sông hiu hắt nắng, nói một mình: “Chắc là người ta đi tìm đôi mắt khác”.